Mô tả
“Con Đường”
Một suy tư mùa thu được thể hiện bằng sắc màu. Bức tranh dẫn dắt người xem dọc theo con đường ướt mưa, nơi vạch kẻ vàng như sợi chỉ của thời gian len lỏi vào chiều sâu của phong cảnh. Lá rơi nhè nhẹ phủ kín lối đi, phản chiếu trong những vũng nước; hàng cây bên đường rực rỡ sắc thu, trong khi bầu trời mờ sương như thì thầm bằng giọng của sự tĩnh lặng.
Con đường ấy không chỉ là lối đi. Nó là biểu tượng cho hành trình cuộc sống — với những khúc quanh, ánh phản chiếu, và dư âm của những cơn mưa đã qua. Nó mời gọi ta bước tiếp, dừng lại, hoặc đơn giản là lắng nghe gió
Dường như sau khúc quanh kia là điều gì đó quan trọng — một khởi đầu mới, hoặc một cuộc gặp gỡ với chính mình. “Con Đường” không vội vã, mà lặng lẽ kể chuyện bằng ánh sáng, lá rơi và bóng mờ.
Trong tĩnh lặng ấy là một bài thơ.
Trong từng nét cọ là hơi thở của mùa thu.
Và trong mỗi cái nhìn là một khao khát được đi tiếp.
“Con Đường” không chỉ để ngắm — mà để cảm nhận